Di sản văn hóa vật thể: Là sản phẩm vật chất có giá trị lịch sử, văn hóa, khoa học, bao gồm di tích lịch sử văn hóa, danh lam thắng cảnh, di vật, cổ vật, bảo vật quốc gia.
Di sản văn hóa phi vật thể: Là sản phẩm tinh thần có giá trị lịch sử văn hóa, khoa học , được lưu giữ bằng trí nhớ, chữ viết, được lưu truyền bằng miệng, truyền nghề.
một số di sản văn hoá ở nước ta đã được thế giới công nhận là di sản thế giới:Vịnh Hạ Long, Phố Cổ Hội An.
i sản văn hoá, di tích lịch sử – văn hoá và danh lam thắng cảnh là những cảnh đẹp của đất nước, là tài sản của dân tộc, nói lên truyền thống của dân tộc.
Nhà nước bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của chủ sở hữu di sản văn hoá. Chủ sở hữu di sản văn hoá có trách nhiệm giữ gìn và phát huy giá trị của di sản văn hoá.
Di sản văn hoá vật thể là sản phẩm vật chất có giá trị lịch sử, văn hoá, khoa học,được lưu giữ, lưu truyền từ đời này sang đời khác
Tuy bộ ấm chén cổ được đào và tìm thấy trong vườn nhà ông An nhưng ông An không có quyền cất giữ mà phải giao nộp ngay cho Uỷ ban nhân dân xã.
Cần phải giữ gìn, bảo vệ tất cả các di sản văn hoá vật thể mà pháp luật đã quy định, không phân biệt loại nào.
Đã là di sản văn hoá phi vật thể thì đều là tài sản tinh thần của quốc gia, cần phải được giữ gìn, lưu truyền từ đời này qua đời khác và phát huy ở các thế hệ sau.
Vận động tuyên truyền mọi người cùng thực hiện hiện, nếu phát hiện hành vi vi phạm thì kịp thòi ngăn chặn và xử lí theo pháp luật.
Giữ gìn sạch đẹp các di sản văn hoá ở địa phương, đi tham quan, tìm hiểu các di tích lịch sử, di sản văn hoá.
Cồng chiêng Tây Nguyên có nguồn gốc từ truyền thống văn hoá và lịch sử rất lâu đời